thị dục huyễn ngã

Thị dục huyễn ngã và sự sa ngã của những vĩ nhân Freud, nhà bác học Đức trứ danh về bệnh thần kinh nói rằng "hại dục căn bản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã" Lời khen là một con dao hai lưỡi. Con người ta có 8 cái muốn : 1/Sức khoẻ , sinh mạng 2/Ăn 3/Ngủ 4/Tiền của 5/Để tiếng lại đời sau 6/Thoả nhục dục 7/Con cái được mọi sự đầy đủ Danh sách truyện của tác giả Khĩnh Khiếu Ngã Dục Dã Khoa Huyễn. Hệ Thống. Huyền Huyễn. Dị Giới. Dị Năng. Thám Hiểm. Linh Dị. Ngược. Sủng. Cung Đấu. Nữ Cường. Gia Đấu. Đông Phương. Đô Thị. Bách Hợp. Hài Hước. Điền Văn. Cổ Đại. Thị dục huyễn ngã là gì. Chân ngã là gì cách mua chứng khoán vậy? --- Bản Ngã thị dục huyễn ngã là gì hay Cái Tôi (Ego): Theo R.M. Goldenson, bản ngã là một nhóm của những chức năng tinh thần hay quá thị dục huyễn ngã là gì trình cho phép how to win in binary options chúng ta tri giác, lý luận, phán đoán, chứa đựng Bạn phải biết con người chúng ta ai cũng có thị dục huyễn ngã. Đó là sự mong muốn được người khác tán dương mình và công nhận mình. Từ đó suy ra một quy luật chi phối trong bất cứ mọi giao thiệp, nếu theo quy luật này thì việc gì khó sẽ hóa dễ và trở ngại gì cũng Thị dục huyễn ngã. Giải thích chút .Thưa quý vị cái cụm từ Hán-Việt này nghe cứ trúc trắc thế nào , kiểu như một số bài báo thay vì gọi là máy bay chiến đấu, các bạn viết bài ý,lại viết là chiến đấu cơ !hu hu, hu hu. lirik lagu halo halo bandung dinyanyikan dengan tempo. Đã đăng trong Giáo Dục Việt Nam Một chút lạm bàn về công danh Theo Sigmund Schlomo Freud 1856-1939 nhà tâm lý học vĩ đại người Đức thì nhân loại mang hai thị dục căn bản nhất, là “tình dục” và “thị dục huyễn ngã”lòng mong muốn được người khác cho mình là vẻ vang, quan trọng. Còn John Dewey 1859 -1952- nhà triết học, tâm lý học, và cũng là một nhà cải cách giáo dục người Mỹ cho rằng “Thị hiếu mạnh nhất của con người là thị dục huyễn ngã”. Vì thế, có phải chăng khao khát công danh-sang giàu- quyền lực, luôn đi cùng với con người!? Abraham Lincoln 1809 -1865-tổng thống thứ 16 của Mỹ, ông còn được mệnh danh là người giải phóng vĩ đại, đã từng nói “Ai cũng muốn được người ta khen mình”. Khốn thay được khen, hay được thừa nhận đâu có dễ! Chẳng thế mà người Việt có câu “Được tiếng khen ho hen chẳng còn”. Thế mới thấy cái danh thơm thật nghiệt ngã biết bao!? Nhưng dường như “Được tiếng khen ho hen chẳng còn” còn để lại nhiều thông điệp sâu xa, chẳng hạn như cần phải biết lượng sức mà lập danh, kẻo được danh rồi, thì thân tàn ma dại, hoặc nếu đã dám vì cái danh, thì cũng phải dám chịu, chấp nhận những khổ công hay những mất mát nào đó… Chính nhờ có thị dục huyễn ngã cực mạnh và có giáo dục, nên một người sinh trưởng trong một gia đình nghèo-học vấn dở dang-để chỉ làm một thư ký quèn trong một tiệm tạp hóa, đã mua những cuốn sách rách nát nghiền ngẫm-tự học, để trở thành một vĩ nhân Lincoln. Nhưng có bao nhiêu người được như Lincoln? Thật không khó để nhận ra, trong lịch sử nhân loại biết bao người có cái tài, cái chí và cái đức miệt mài như Lincoln, nhưng không thành được Lincoln, bởi còn vận may, còn thời thế, và nhiều điều kiện khác nữa… Thị dục huyễn ngã không chỉ sản sinh ra những thiên tài chân chính, cùng với tài đức-những khổ công của họ cống hiến cho đời, mà còn sản sinh ra những “quái kiệt”, gây khổ đau nhân loại. Thị dục huyễn ngã cũng không chỉ tạo nên chủ nhân của những tấm bằng, những tấm huy chương đúng giá trị, mà cũng còn cả những chủ nhân không tương xứng. Rồi biết bao vị vua và các vị thủ trưởng tin dùng những kẻ xu nịnh-tâng bốc, dẫn đến tan nát cơ đồ, cũng chỉ vì thị dục này mà ra cả. Cũng do thị dục huyễn ngã mà thời đại nào cũng có những vị quan thanh liêm, nhưng cũng không thiếu những kẻ quan tham tài hèn-đức mỏng. Trong lao động sáng tạo, có mấy tác phẩm được để đời, cũng như có được mấy ai thành danh. Nhưng không sao, thế giới của những đam mê, khát vọng lao động sáng tạo, vẫn không vì thế mà nản lòng, ngưng nghỉ. Bởi dẫu không thành danh, thì người ta vẫn làm nên những giá trị nào đó cho chính cuộc đời mình, tức là “thành nhân” vậy! Và sẽ ra sao trong “chốn công danh”, nếu ở đó xuất hiện những kẻ “ngồi nhầm chỗ”? Đành rằng thị dục huyễn ngã là bản chất của nhân loại, nhưng có mấy người hời hợt-lười nhác-dựa dẫm-thụ hưởng, lại dám liều lĩnh chen chân vào chốn đòi hỏi gắt gao lòng đam mê, tài năng và lao động sáng tạo, để hòng kiếm chác danh lợi!? Cũng như chốn linh thiêng nơi cửa Phật, đâu phải là chốn cho những kẻ còn nhiều ham hố bận lòng. Nhân loại nói chung luôn suy nghĩ như thế, văn hóa và đạo lý của người Việt hàng nghìn năm nay cũng thế. Nhưng tiếc thay, ngày nay ngay cả những nơi, những vị trí tưởng như rất kén người, ấy thế mà vẫn không ít kẻ lọt lưới. Từ lịch sử cho thấy, thị dục huyễn ngã hướng những mục tiêu cá nhân cao cả hay thấp hèn, trước hết bởi thước đo của những giá trị xã hội. Thị dục huyễn ngã cũng có thể được nuôi dưỡng và tác động-phát huy tích cực, cũng có thẻ bị kìm nén, hoặc thậm chí đâu đó còn có khi không muốn thừa nhận, hay bị tác động méo mó. Thị dục huyễn ngã, hạt giống sản sinh ra những cá nhân tốt hay xấu, dường như phụ thuộc vào văn hóa-giáo dục-tín ngưỡng và hoàn cảnh xã hội mà cá nhân ấy được thụ hưởng. Thị dục huyễn ngã là đặc trưng của loài người, mà loài vật không có dục vọng này. Nhờ thị dục huyễn ngã, mà nhân loại ngày càng văn minh, một cá nhân có xuất phát điểm khiêm tốn, có thể nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín cao trong xã hội. Tất nhiên mặt trái của nó, sinh ra những kẻ tàn ác-bất chính, thậm chí như nó cũng đã từng sản sinh ra những kẻ mang trọng tội chống nhân loại, hay những kẻ kéo lùi lịch sử. Cuối cùng tác giả xin được chia sẻ chân thành về bài thơ liên quan đến câu chuyện công danh và cuộc sống dưới đây, được viết gửi cho con trai, khi cậu ấy 30 tuổi, và chuẩn bị được làm cha. GỬI CON TRAI Hà Nội đêm 24-5-2015-DQV Ông nội dạy cha Danh dễ có sẽ tan thành hư ảo Thẫn thờ tiếc nuối hóa thành điên Tiền bạc đến nhanh sớm đội nón ra đi Chỉ còn tấm thân tàn tạ. Bà nội dạy cha Danh do công mà ra Công không xứng ấy chỉ là danh hão Lọc lõi ư? chẳng được đâu con Đảo điên cho lắm-tai ương sẽ nhiều. Cụ nội dạy cha Thiên hạ nhân thiên hạ tài Tầng tầng lớp lớp Chim kêu vượn hót… Kẻ săn mồi rình rập. Nhìn đỉnh cao nhớ vực kia thăm thẳm Mỗi vinh quang một nghĩa địa oan hồn Cánh đồng hoang xương trắng điêu tàn Chỉ một vài khóm hoa bên cỏ dại! Công danh đến ngẫm suy phần phúc phận Phúc chưa dày sao có thể vinh hoa Phận còn mỏng có được chăng phú quý Nợ đời ai trả kiếp phù du?! Vòng luân chuyển kiếp người dâu bể Cha mong con cuộc sống bình thường Vốn công đức phủ bao phần thụ hưởng Thấu nỗi lòng bất hạnh trần ai! Khi gặp may con chớ vội mừng Khi gặp rủi hãy bình tâm hóa giải Cuộc đời dài cha chẳng thể dạy con Con luôn gắng hiểu lòng tạo hóa! Dương Quốc Việt Bao học thuyết bao trào lưu tư tưởng Tâm tính ngàn đời sao chẳng khá hơn!? Benjamin Franklin đã khuyên con người “Có hai cách để hạnh phúc Hoặc giảm mong muốn hoặc tăng sự giàu có – thế nào cũng được – kết quả đều giống nhau, và mỗi người phải tự lựa chọn và đi theo cách mình thấy dễ dàng hơn”. Dẫu vậy, dù có bao nhiêu tấm gương, bao nhiêu lời răn dạy, cũng như biết bao bài học lịch sử, những lời sám hối của kẻ đi trước, nhưng hậu thế vẫn thường bỏ ngoài tai. Aldous Huxley đã cho biết một sự thực trớ trêu rằng “Con người không học được nhiều lắm từ những bài học của lịch sử. Đó chính là bài học quan trọng nhất trong những bài học của lịch sử”. Phải chăng đó là vì “Tham vọng là cái hố không đáy làm kiệt sức con người trong nỗ lực bất tận tìm cách thỏa mãn nhu cầu mà không bao giờ chạm tới được sự thỏa mãn” như Erich Fromm đã kết luận! Thêm nữa, Zygmunt Bauman-nhà xã hội học và triết học người Ba Lan còn cho biết “Nhờ công nghệ, sự phát triển, kỹ năng và hiệu quả công việc, loài người đã có đủ tài nguyên để thỏa mãn tất cả nhu cầu của mình. Nhưng con người lại không có đủ, và có lẽ sẽ không bao giờ có đủ tài nguyên để thỏa lòng tham”. Tại sao con người như vậy? Có lẽ nguyên nhân, của mọi nguyên nhân, nằm trong cái “thị dục huyễn ngã”lòng mong muốn được người khác cho mình là vẻ vang, quan trọng-điều mà Sigmund Schlomo Freud đã phát hiện ra. Hơn thế nữa John Dewey còn khẳng định thêm “Thị hiếu mạnh nhất của con người là thị dục huyễn ngã”. Và cũng bởi “thị dục huyễn ngã” mà con người thường khao khát quyền lực, danh tiếng… Đặc biệt “Quyền lực luôn luôn thu hút những kẻ không có đạo đức”-một sự thực đã được Albert Einstein tổng kết. Còn theo Ayn Rand “Sự thèm khát quyền lực là ngọn cỏ dại chỉ mọc trong miền đất vắng của một tâm trí bị bỏ hoang”. Đã thế con người còn mắc một căn bệnh cố hữu, ấy là căn bệnh “hoang tưởng quyền lực”. John Adams -nhà lập quốc và là tổng thống thứ 2 của Hoa Kỳ, đã có một đúc kết rằng “Quyền lực thường nghĩ mình có linh hồn vĩ đại hơn và tầm nhìn bao quát hơn nhiều những gì mà kẻ yếu có thể hiểu được”. Chính điều này dẫn đến những sai lầm và tội ác của những thế lực độc tài! Bởi vậy lịch sử như luôn phải lặp lại những trang đau thương, những cuộc chiến tàn khốc-nhằm tạo lập những trật tự mới, cũng như mở rộng quyền lực, sự ảnh hưởng, và lãnh thổ… Và chính vì dục vọng bất kham của mình, con người luôn phải đối mặt với thảm cảnh tự hủy diệt! This entry was posted in PHẦN VĂN XUÔI. Bookmark the permalink. Thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã được người khác coi ta là quan trọng. Ai cũng muốn được người ta khen mình. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! Ít khi người ta cho ta cái đó. Những kẻ nào đã học được cái bí quyết làm thỏa mãn lòng đói khát lời khen đó, nó tuy kín đáo mà giày vò người ta, đâm rễ trong lòng người ta, thì kẻ ấy “nắm được mọi người trong tay mình” và được mọi người tôn trọng, sùng bái, nghe lời, “khi chết đi, kẻ đào huyệt chôn người đó cũng phải khóc người đó nữa”. NHỮNG THUẬT CĂN BẢN ĐỂ DẪN ĐẠO NGƯỜI Muốn lấy mật đừng phá tổ ong Sự chỉ trích chẳng ích lợi gì hết. Dù người ta có lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho là vô tội. Chỉ trích là vô ích nó làm cho kẻ bị chỉ trích phải chống cự lại và tự bào chữa mà còn nguy hiểm, oán thù. Hơn nữa, kẻ ta chỉ trích tự nhiên sẽ hằn học chỉ trích lại ta. Tâm trạng con người là như vậy đó. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta. Và muốn sửa đổi người, ta hãy sửa đổi ta trước đã. Như vậy có lợi hơn và … ít nguy hiểm hơn. Vậy bạn muốn người ta oán tới chết, thì hãy dùng những lời chỉ trích cay độc. Còn không thì nên nhớ rằng, loài người không phải luôn luôn có lý trí đâu. Họ hành động, suy nghĩ theo tình cảm, thành kiến, lòng một mỗi lửa, mà lòng kiêu căng của con người ta một kho thuốc súng, gặp nhau tất bùng nổ, gieo tai hại vô cùng. Một bí quyết quan trọng trong phép xử thế Muốn dẫn dụ ai làm một việc gì theo ý ta, chỉ có cách là làm cho người ấy phát khởi cái ý muốn làm việc đó. Mà chúng ta muốn những gì? Ít lắm, nhưng khi chúng ta đã muốn thì chúng ta nằng nặc đòi cho kỳ được. Những cái chúng ta muốn là Sức khỏe và sanh mạng; Ăn; Ngủ; Tiền của; Để tiếng lại đời sau; Thỏa nhục dục; Con cái chúng ta được mọi sự đầy đủ; Được người khác coi ta là quan trọng. Thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã được người khác coi ta là quan trọng. Bảy thị dục khác đều dễ thỏa mãn, duy có thị dục đó ít khi được thỏa lắm, tuy nó cũng khẩn cấp như ăn và ngủ. Ai cũng muốn được người ta khen mình. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Những kẻ nào đã học được cái bí quyết làm thỏa mãn lòng đói khát lời khen đó, nó tuy kín đáo mà giày vò người ta, đâm rễ trong lòng người ta, thì kẻ ấy “nắm được mọi người trong tay mình” và được mọi người tôn trọng, sùng bái, nghe lời, “khi chết đi, kẻ đào huyệt chôn người đó cũng phải khóc người đó nữa”. Nếu các bậc tiền nhân không có thị dục trở nên quan trọng đó, thì văn minh không có và chúng ta cũng chỉ như loài vật thôi. Muốn biết tình hình, tư cách một người ra sao, ta chỉ cần xét người đó dùng những phương tiện nào để thỏa mãn thị dục huyễn ngã. Đã có những người vì khát khao danh vọng mà hóa điên như vậy, thì sự biết khen tài năng của những người ở chung quanh ta tất phải là một phép mầu nhiệm vô cùng. Hãy khêu gợi ở người cái ý tự muốn làm công việc mà chính ta đề nghị với họ Tại sao cứ luôn luôn nói tới cái mà chúng ta muốn? Thực là vô ích, ngây thơ và vô lý. Đã đành, cái gì ta thích thì ta để ý tới luôn, nhưng chỉ có một mình ta để ý tới nó. Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì. Cho nên chỉ có mỗi cách dẫn dụ người khác theo mình là lựa cách nói sao lời yêu cầu của mình hạp với sở thích của họ và chỉ cho họ cách đạt được sở thích đó. Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình. SÁU CÁCH GÂY THIỆN CẢM Để cho tới đâu cũng được tiếp đón niềm nở Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún Quên mình và thương người. Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới mình. Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. Công dã tràng… Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu. Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó. Một cách dễ dàng để gây mỹ cảm lúc sơ kiến Trong giao tiếp, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Hành động cơ hồ theo sau tư tưởng, nhưng sự thực thì cả hai đồng thời phát động. Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp. Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả. Không theo quy tắc sau này tức là tự rước lấy thất bại Nhớ được tên người khác, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. Loài người cho tên mình là vinh dự lắm – cho nên tìm đủ cách truyền nó lại đời sau. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Khi không nghe không rõ một tên nào, hãy nói “Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ”. Nếu tên hơi lạ, hãy bảo người ta đánh vần cho nhớ. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được. Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm tai hơn hết thảy những âm thanh khác. Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó. Say mê với một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa. Làm sao cho khách hàng có thiện cảm với ta, vui vẻ nghe ta, tin ta và theo ý ta?. Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở. Mọi người ưa gặp một người biết nghe hơn là một người biết nói chuyện. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Làm sao để gây thiện cảm Khi bạn phải tiếp một người khách, thì cả buổi tối hôm trước hãy dành thời gian nghiên cứu vấn đề mà khách ưa nói tới hơn hết. Cách thần diệu nhất để chiếm lòng người là bàn tới vấn đề mà người đó thường ấp ủ trong lòng. Nói với người ấy về cái sở thích, hoài bão của họ. Làm sao cho người ta ưa mình liền Nếu chúng ta ích kỷ một cách ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh, đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp. Bạn muốn được người ta cư xử với bạn ra sao thì bạn cư xử với người ta như vậy. Bạn muốn những người bạn gặp gỡ đồng ý với bạn. Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Bạn muốn bạn thâm giao với bạn đồng nghiệp cực lực tán thành và không tiếc lời ca tụng bạn. Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy. Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó. MƯỜI HAI CÁCH DẪN – DỤ NGƯỜI KHÁC CHO HỌ NGHĨ NHƯ MÌNH Trong một cuộc tranh biện không có người thắng kẻ bại Sau vô số kinh nghiệm, tôi nhận rằng cách hay nhất để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý. Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Thực vậy, vì nếu bạn thua… thì là thua rồi. Mà nếu bạn thắng thì… bạn cũng thua nữa. Một đàng thì rực rỡ thắng người ta, nhưng chỉ về phương diện lý luận; một đàng thì được người thành thật đồng ý với mình. Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm. Một cách chắn chắn để gây thù oán. Tránh nó cách nào? Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết. Nhưng nếu có ai chỉ trích rằng ý kiến ta lầm, thì chúng ta thấy bẽ và phản kháng lại liền. Thiệt chúng ta nhẹ dạ vô cùng khi tin chắc một điều gì, nhưng có ai chỉ mới tỏ ý muốn bắt ta rời bỏ điều tin tưởng đó đi, là ta bênh vực nó một cách giận dữ, tàn bạo. Tất nhiên là ta hành động như vậy, không phải vì quý báu gì những ý tưởng đó đâu, mà chỉ vì lòng tự ái của ta bị đe dọa. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú. Nhưng nếu người ta bắt chúng ta nuốt cay mà nhận lỗi thì lại khác hẳn. Vậy nên, đừng chỉ cho người ta thấy rằng người ta lầm lộn, đừng làm cho người ta tức giận, trái lại phải biết khôn khéo. Phải khôn khéo biết ngoại giao, con như vậy đạt được mục đích dễ dàng hơn. Quá tắc quy cung Khi chúng ta biết rằng chúng ta đáng bị phạt, thì can đảm nhận lỗi trước ngay đi, chẳng hơn ư? Mình tự khiển trách mình chẳng hơn để người khác mắng mình ư? Vậy khi biết trước thế nào người khác cũng nói những lời khó chịu với mình, thì mình tự đem những lời đó trách mình đi và người ta sẽ không làm gì mình được nữa. Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Nhưng khi chúng ta lầm – mà sự đó thường có lắm, nếu ta thành thật với ta – thì chúng ta phải vui vẻ nhận lỗi liền. Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Nếu phản kháng lại thì có được cũng không bõ vào đâu. Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa. Do trái tim sẽ thắng được lý trí Khi bạn giận dữ với ai, trút được cơn thịnh nộ lên đầu người đó, bạn thấy hả dạ lắm… nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không? Nhưng nếu bạn nói “Chúng ta hãy ngồi xuống đây và ôn tồn nói chuyện với nhau. Vì ý kiến chúng ta khác nhau, cho nên phải ráng tìm nguyên nhân chỗ bất đồng đó”. Nếu bạn nói như vậy, thì chúng ta sẽ thấy ngay rằng ý kiến của chúng ta rút cục không khác nhau xa lắm; nhưng chỗ bất đồng ý rất ít, còn những chỗ đồng ý thì nhiều, và nếu chúng ta thiệt tình và kiên tâm muốn hòa giải với nhau thì cũng dễ. Một câu châm ngôn cổ nói “Ruồi ưa mật”. Chẳng những ruồi mà người cũng vậy. Muốn cho một người theo ý ta, thì trước hết ta phải làm cho người đó tin rằng ta là một bạn thân thiết thành thật của họ đã. Lời ngọt ngào sẽ chiếm nổi trái tim họ và do trái tim, ta sẽ thắng được lý trí của họ. Bí quyết của Socrate Khi bạn muốn cho một thính giả tin theo bạn thì ngay từ đâu câu chuyện, bạn phải tránh đừng nêu lên những quan điểm mà bạn và người đó bất đồng ý. Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi. Bạn ráng làm cho người đó nói “Phải, phải” càng sớm càng hay. Đừng bao giờ để người đó trả lời “không” hết. “Một câu trả lời “không” là một trở ngại khó vượt nổi. Khi một người nói “không”, tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói “không” hoài. Sau này người đó có hiểu rằng câu trả lời “không” đó là vô lý, cũng mặc! Người đó không thể đổi ý được, vì lòng tự ái của họ. Cho nên ngay đầu câu chuyện, bạn phải đưa người đó vào con đường có lợi cho bạn con đường đồng ý với bạn. Điều đó tối cần. Xả hơi Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm. Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Họ biết rõ hơn bạn công việc của họ, vấn đề của họ. Hỏi họ vài câu rồi để họ mặc ý diễn thuyết. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Nhưng xin đừng. Nguy hiểm lắm. Khi họ chưa được thỏa lòng bày tỏ kỹ hết những ý của họ, thì họ không nghe bạn đâu! Bạn hãy kiên tâm và không thiên vị, chịu khó chú ý nghe họ cùng khuyến khích cho họ bày tỏ hết tư tưởng sâu kín của họ ra. Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Đời thật ngắn ngủi. Có biết bao việc nên làm, hơi đâu bắt kẻ chung quanh ta phải nghe ta kể lể những đức tính, những thành công của ta. Nên để cho họ nói. Thiện bất chuyên mỹ Chúng ta không ai muốn làm việc một cách bất đắc dĩ, mà muốn rằng công việc của ta hợp với ý nguyện và sở thích của ta. Và mong người khác biết đến những ý tưởng, nhu cầu, ước vọng của ta. Nước suối và mưa nguồn đều chảy xuống sông sâu bể cả là vì núi cao mà sông và bể thấp. Người quân tử muốn tỏ đức với thiên hạ bao giờ cũng tự lùi lại sau. Cho nên địa vị người quân tử bao giờ cũng vượt thiên hạ, mà thiên hạ không oán cũng không hờn. Quy tắc này sẽ giúp bạn làm được những việc dị thường Dù ai đó có hoàn toàn lầm lộn nữa thì người đó cũng không tin rằng họ lầm, vậy đừng buộc lỗi họ; kẻ điên nào làm như vậy cũng được. Bạn nên ráng hiểu họ. Như vậy là bạn khôn, có đại độ và có lẽ xuất chúng nữa. Họ suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. “Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?”. Đành rằng như vậy mất thì giờ một chút, nhưng bạn sẽ được lợi nhiều vô cùng vì bạn sẽ tìm được cách cảm động người đó và ít khó nhọc mà kết quả mỹ mãn hơn nhiều. Loài người muốn gì? Người khác ra sao, đừng chê người ta. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. Trái lại, nên thương họ. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được. Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ hiểu mình. Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn. Hết thảy chúng ta đều cần thiện cảm, như được người khác khen, hoặc khuyến khích, hoặc an ủi. Em bé đứt tay hay u đầu, vội vàng chạy lại chìa ra cho người lớn thấy, có khi lại tự va đầu vào cái gì cho u lên để được người lớn thương hại vuốt ve. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ. Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình. Gợi những tình cảm cao thượng Thiệt ra, hết thảy mọi người – cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa – cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người. Hành động của loài người thường có hai nguyên do một nguyên do mà người ta giấu đi – cái đó mới thiệt; một nguyên do mà ta khai ra vì nó có vẻ cao đẹp, đáng khen. Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Nhưng vì con người ai cũng nuôi một lý tưởng trong thâm tâm, nên ưa núp sau cái nguyên do thiện mỹ. Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó. Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Khi mọi cách đều vô hiệu bạn hãy thử cách này xem sao Muốn có kết quả, bạn phải khuyến khích lòng ganh đua, không phải lòng ganh đua ti tiện để kiếm tiền, mà một lòng ganh đua cao thượng hơn, lòng muốn mỗi ngày mỗi tiến, chẳng những thắng người mà thắng cả chính mình nữa. Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết. Tiền bạc không đủ ràng buộc người có tâm huyết. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Những kẻ ưa thành công, đều ưa những cơ hội làm rỡ ràng giá trị của họ, những dịp để tiến tới và để thắng. Tất cả những cuộc cạnh tranh đều chỉ có mỗi một nguyên động lực sau này ý muốn vượt kẻ khác và tỏ giá trị của mình ra. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy “Thách đố họ, khêu gợi tức khí của họ”. CHÍN CÁCH SỬA TÍNH NGƯỜI MÀ KHÔNG LÀM CHO HỌ GIẬN DỮ, PHẬT Ý Nếu bạn bắt buộc phải chỉ trích, thì xin bạn bắt đầu như sau này Muốn cải thiện người mà không làm cho người đó phật ý, giận dữ, bạn hãy “Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật”. Chỉ trích cách nào mà khỏi gây thù oán? Muốn thay đổi hành động của một người mà không làm phật ý họ và cũng không gây thù oán Bạn hãy nói ý cho họ hiểu lỗi của họ. Hãy tự cáo lỗi trước đã Nếu ta khiêm tốn nhận trước rằng ta cũng chẳng hoàn toàn gì rồi mới trách kẻ khác, thì kẻ đó không thấy khó chịu lắm. Vậy muốn thay đổi thái độ của người khác mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải theo quy tắc thứ ba sau này Trước khi chỉ trích ai, bạn hãy tự thú nhận những khuyết điểm của bạn đã”. Đừng ra lệnh Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ. Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải. Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Giữ thể diện cho người Khéo xử một cách ngọt ngào, biết giữ thể diện, bạn sẽ êm ấm đạt được mục đích, không thiệt hại chút gì hết. “Giữ thể diện!”. Điều đó quan trọng lắm. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp. Mà có khó khăn gì đâu, chỉ một chút suy nghĩ, vài lời ngọt ngào, một lòng thành thật gắng sức quên mình và hiểu người là đủ làm dịu hẳn vết thương. Khích lệ người ta cách nào? Muốn khuyến khích ai thì dù người đó tấn tới rất ít, ta cũng nên khen. Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. Chúng ta hiện tại ra sao, và chúng ta có thể trở thành một người ra sao, hai trạng thái đó khác nhau xa lắm, cũng như một người chập chờn nửa thức nửa ngủ, so với một người tỉnh táo hẳn hoi vậy. Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ những khả năng vật chất và tinh thần của chúng ta. Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Có đủ bảo vật mà không dùng tới. Vị tri kỷ giả, dụng Những người đã trọng ta, mà ta lại biết mến tài họ, thì dễ chỉ huy họ lắm. Tóm lại, nếu bạn muốn cho ai phát triển một đức tính nào, bạn nên hành động như đức tính đó đã là một đặc sắc rõ ràng nhất của người đó. Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi. Muốn cải thiện một người, bạn cứ ra vẻ tin người đó có đức tính này đức tính nọ đi. Tỏ ra tin cậy người đó đi, khen họ đi Họ sẽ gắng sức phi thường để xứng đáng với lời khen của bạn. Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó. Hãy khuyến khích người Chê một đứa nhỏ, một đức lang quân hay một người làm công rằng họ đần độn, không có một chút tài năng gì, rằng họ “đầy bị thịt”, “đoảng vị”, chẳng được việc gì, không hiểu chút chi hết, tức là diệt hết ý muốn tự cải của họ đi. Nên thử phương pháp ngược lại. Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ… và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo. Làm sao cho người ta vui sướng mà làm công việc bạn nhờ cậy Bản tính loài người như vậy. Cho nên muốn sửa đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị. BẢY LỜI KHUYÊN ĐỂ TĂNG HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH Chôn sống hạnh phúc gia đình cách nào lẹ nhất? Đàn bà đào huyệt chôn hạnh phúc gia đình bằng nanh vuốt của họ. Vậy, thưa quý bà, nếu quý bà muốn giữ sự vui vẻ hòa nhã trong gia đình, xin quý bà theo lời khuyên dưới đây Đừng day dứt đay nghiến chồng! Tùy Ngộ Nhi An Muốn có hạnh phúc trong gia đình, kiếm một người bạn trăm năm lý tưởng không cần mấy, mà cần thứ nhất là phải chính mình là một người bạn trăm năm lý tưởng đã. Vậy muốn có hạnh phúc gia đình, bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi. Để cho họ được sung sướng vì theo quan niệm của họ. Thương nhau chín bỏ làm mười Già nửa những cuộc hôn nhân đã thất bại lớn, chỉ do cái thói vô ích và tai hại vợ chồng chỉ trích lẫn nhau. Sao đối với bạn trăm năm của bạn, bạn không biết vì nể như vậy? Lần sau, nếu món gà chiên vừa ăn, bạn nên nói cho bà nhà hay, cho bà biết rằng bạn biết thưởng thức món bà làm; bạn nên tỏ ra rằng “món bạn ăn đó không phải là cỏ khô”, và luôn tiện bạn đừng nên tiếc lời, mà nên thêm cho bà biết là bà rất cần cho hạnh phúc của bạn. Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. Làm cho người ở chung quanh mình được sung sướng là điều dễ dàng Muốn có hạnh phúc trong gia đình, hãy biết khen tài đức bạn trăm năm của ta. Đừng nên tiếc lời, hãy cho người bên cạnh bạn biết là họ rất cần cho hạnh phúc của bạn. Cái gì làm cảm động một người đàn bà Tại sao lại đợi cho bà nhà vào nằm trong nhà thương mới mua bông tặng bà? Tại sao không tặng bà vài bông hồng ngay tối nay? Bạn là người ưa thí nghiệm. Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay. Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Nhưng trong những tiểu tiết đó, ta phải giữ một thái độ phong nhã thì mới có hạnh phúc trong gia đình được. Hãy tâm niệm rằng Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Vậy tất cả việc thiện hay nỗi vui mừng mà tôi có thể mang lại cho đồng bào tôi, tôi phải làm ngay từ bây giờ. Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa. Xin hãy biết nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn. Phu phụ tương kính như tân Trước khi cưới, sự lựa chọn kỹ càng bạn trăm năm là một điều quan trọng nhất. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Nếu những bà vợ trẻ biết trọng chồng như khách quý thì vui vẻ biết bao nhiêu!… Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng… Sự thiếu lịch sự giết chết ái tình. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà. Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất. Biết phép lịch sự nghĩa là biết vượt tầm con mắt đừng thèm ngó bức hàng rào đổ nát trước mặt, mà ngắm những bông hoa nở trong vườn phía sau hàng rào đó. Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Những kẻ thất học trong hôn nhân Các nguyên nhân chính của sự bất hòa trong hôn nhân, theo thứ tự ảnh hưởng nhiều đến ít là Thiếu hòa hợp trong lúc ái ân; Ý kiến khác nhau về cách tiêu khiển; Tài chánh khó khăn; Tính tình hoặc thể chất khác thường. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Tất cả những người am hiểu vấn đề đều đồng thanh nhận rằng cần phải có sự hòa hợp trong lúc ái ân. Mười vụ ly dị thì có tới chín do thiếu sự hòa hợp trong lúc ái ân. Sự thỏa mãn về nhục dục chỉ là một trong nhiều những thú của hôn nhân; nhưng thiếu điều kiện đó thì cả tòa hạnh phúc sẽ sập đổ. Sự ngu muội, hay nói cho đúng hơn, một sự hiểu sai lầm về những vấn đề đó phải được phá tan đi để thay vào một giáo dục thích hợp, để cho những cặp vợ chồng sau này và hiện tại nữa có thể xét phương diện tình dục trong đời sống chung của họ bằng một cách khách quan, ngay thẳng và khoa học. Vậy, muốn tăng hạnh phúc trong gia đình, hãy Nghiên cứu cho kỹ một cuốn”ái tình cẩm nang” hoàn toàn nhất. Freud, nhà bác học Đức trứ danh về bệnh thần kinh nói rằng "hại dục căn bản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã" Bạn đang xem Thị dục huyễn ngã là gìCon người ta có 8 cái muốn 1/Sức khoẻ , sinh mạng2/Ăn3/Ngủ4/Tiền của5/Để tiếng lại đời sau6/Thoả nhục dục7/Con cái được mọi sự đầy đủ8/Được người khác coi ta là quan trọng Triết gia John Deway nói Thị hiếu mạnh nhất của con người là thị dục huyễn ngã . Xin các bạn nhớ kỹ bốn chữ " Thị Dục Huyễn Ngã". Nó có ý nghĩa vô cùng và bạn sẽ thấy nó gần như xuất hiện khắp mọi thị dục khác đều dễ thoả mãn , duy có TDHN đó là ít khi được thỏa lắm , tuy nó cũng khẩn cấp như ăn và Lincoln nói "Ai cũng muốn được người ta khen mình" . Chúng ta đều thèm khát những lời khen chân thành mà than ôi ! Ít khi người ta cho ta cái đó .Những kẻ nào đã học được cái bí quyết làm thoả mãn lòng đói khát lời khen đó , nó tuy kín đáo mà dày vò người ta , đâm rễ trong lòng người ta, thì kẻ ấy "nắm được mọi sự trong tay mình" và được mọi người tôn trọng sùng bái , nghe lời ,"khi chết đi , kẻ đào huyệt chân người đó cũng phải khóc người đó nữa"Nếu các bậc tiền nhân không có thị dục trở nên quan trọng đó , thì văn minh không có và chúng ta cũng như loài vật thôi .Cũng nhờ có nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hoá, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân Lincoln . Các văn hào , thi hào viết được những cuốn sách bất hủ các ông vua dầu lửa , xe hơi ... trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó biết tình hình , tư cách một người ra sao , ta chỉ cần xét người đó dùng những phương tiện nào để thoả mãn thị dục .Rockefeller thoả mãn nó bằng cách cất ở Bắc Kinh một nhà thương tối tân để săn sóc hàng triệu người nghèo , mà ông chưa từng và sẽ chẳng bao giờ đi đến hay thấy mặt .Dillinger một tên gangster khét tiếng thế kỉ 19 thoả mãn nó bằng cách giết người , ăn cướp các ngân hàng . Khi bị bắt hắn trốn vào một trại ruộng mà tự xưng với người trong trại "Dillinger là ta đây". Hắn tự đắc khi nhận được cái danh "Kẻ thù số 1 của quần chúng".Nhiều vĩ nhân trên thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng > George Washington bắt mọi người phải xưng tụng ông là " Hoa Kì Tổng Thống Đại Nhân" .Các nhà triệu phú của ta sở dĩ bỏ tiền ra cho Đề Đốc Byrd thám hiểm Nam Cực vì Đề Đốc hứa sẽ lấy tên họ đặt tên cho những ngọn núi quanh nắm tuyết phủ ở niềm ấy . Thi hào Victor Hugo cũng chỉ cầu sao cho người ta lấy tên ông đặt cho tên kinh đô nước Pháp .Đem giải phẫu bộ óc thì nữa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta . Một vị bác học trứ danh nhận thấy rằng phần nhiều những người đó chỉ muốn tìm trong tưởng tượng , sự thoả mãn của lòng tự phụ mà hoá điên .Đã có những người vi khát khao danh vọng mà hoá điên như vậy , thì sự biết khen tài năng của những người ở chung quanh ta tất là một phép mầu nhiệm vô cùng .Đến Nữ Hoàng Victoria Anh cũng ưa nịnh . Thủ tướng Disraeli thú rằng ông thường dùng chiêu đó trong suốt thời kỳ ông cầm quyền .Xem thêm Bằng Cử Nhân Cao Đẳng Tiếng Anh Là Gì, Bằng Cử Nhân Tiếng Anh Là GìXem thêm Tải Game Bắn Cá Ica Ban Ca Zingplay Bắn Cá Online Cực Hấp Dẫn Có khi ông nịnh nữ hoàng mà không cần ý tứ gì cả , như anh thợ hồ đắp từng bay hồ lên tường . Tuy ông nói vậy , nhưng ta đừng quên trung sử Anh quốc, Disraeli là một chính trị gia khôn ngoan , mánh lứi xuất chúng , không ai bì kịp , đáng bậc thầy trong nghệ thụât đó , tôi và bạn không bắt chước được nên đối với ông ,chính sách đó thành công nhưng thói thường sự nịnh hót rốt cuộc bao giờ cũng hại hơn nhiều cho kẻ nịnh . Nó chỉ là sự giả dối và cũng như in giấy bạc giả , thế nào cũng bị bắt .Vậy lời khen tặng và lời nịnh hót khác nhau ở đâu ?Chính ở chổ một đàng thành thật tự đáy lòng phát ra và hoàn toàn không vụ lợi , còn một đàng chỉ ở đầu lưỡi , giả dối để kiếm lợi . Lời khen tặng , ai cũng hài lòng . Lời phỉnh nịnh ai cũng khinh bỉ .Dưới một pho tượng đồng cổ hình dung tướng Obregon , người ta khắc câu này mà hồi sinh tiền đại tướng thường nói "Ta chớ sợ kẻ thù công kích ta , mà rất ghê sợ những người bạn nịnh ta"Trăm lần tôi không khuyên các bạn nịnh hót . Trái hẳn lại ! Tôi muốn chỉ các bạn một lối xử thế mới kia .Anh hoàng George V khác trong ngự tiền van phòng của ngài sáu câu châm ngôn , trong đó có câu này"các ông dạy tôi đừng nịnh hót mà càng đừng nghe những lời nịnh hót đê tiện"Emerson lại còn nói "Bất kỳ ngưòi nào tôi gặp cũng có chổ hơn tôi , đáng cho tôi học" . Điều đó đúng với Emer và còn đúng với tôi và bạn hàng nghìn lần. Đừng nghĩ đến ta nữa , tới tài năng , nguyện vọng của ta mà hãy nghi tới đức tính của người .Hãy khước từ những lời nịnh hót. Lời khen thành thật và nhân từ phải tự thâm tâm ta phát ra! Đừng tiếc những lời cảm ơn , khuyến khích ! Và những lời nói đó , ít lâu sau ta có thể quên đi , nhưng những người được khen tặng sẽ luôn hoan hỷ nhắc tới điều dục huyễn ngã, cái điều căn bản nhất để con người ta phạm phải sai lầm, chính cái tôi muốn mình được quan trọng ấy đã khiến biết bao người đã mắc phải sai lầm...- Khi bạn theo học 1 ai đó, bạn luôn luôn bị coi thường và mắng chửi bạn luôn luôn giữ cái tôi muốn mình vượt qua người đó để 1 ngày nào đó có thể hạ gục người đó, và cuối cùng bạn vẫn thua người Khi bạn theo học 1 người, bạn tự tin bạn đã giỏi hơn người đó, bạn bắt đầu tỏ ra coi thường người đã dạy mình, vậy là bạn lại thua thêm 1 lần còn hàng trăm cái hại khác mà thị dục huyễn ngã gây ra, nó nguy hại, nó nhan nhản khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta, nói ra đều đó không phải để chúng ta tẩy chay nó, vì dù sao đó cũng là căn bản của sự phát triển xã hội. Thay vì đào thải nó, tất cả chúng ta hãy học cách sống chung và dung hòa nó để có cuộc sống tốt đọc câu thần chú của Yuli để xua tan cái thị dục của mình."Hôm nay tôi giỏi hơn hôm qua, và đã giỏi hơn thầy của tôi ngày hôm qua. Nhưng tôi đã thua mất thầy của tôi ngày hôm nay rồi. Nên tôi cần cố gắng hơn nữa và dành cho thầy tôi 1 chút lòng trân trọng nên có" Dương Quốc Việt Đã đăng trong VHNA Lạm bàn về công danh Theo Sigmund Schlomo Freud 1856-1939 nhà tâm lý học vĩ đại người Đức thì nhân loại mang hai thị dục căn bản nhất, là “tình dục” và “thị dục huyễn ngã”lòng mong muốn được người khác cho mình là vẻ vang, quan trọng. Còn John Dewey 1859 -1952- nhà triết học, tâm lý học, và cũng là một nhà cải cách giáo dục người Mỹ cho rằng “Thị hiếu mạnh nhất của con người là thị dục huyễn ngã”. Vì thế, có phải chăng khao khát công danh-sang giàu- quyền lực, luôn đi cùng với con người!? Abraham Lincoln 1809 -1865-tổng thống thứ 16 của Mỹ, ông còn được mệnh danh là người giải phóng vĩ đại, đã từng nói “Ai cũng muốn được người ta khen mình”. Khốn thay được khen, hay được thừa nhận đâu có dễ! Chẳng thế mà người Việt có câu “Được tiếng khen ho hen chẳng còn”. Thế mới thấy cái danh thơm thật nghiệt ngã biết bao!? Nhưng dường như “Được tiếng khen ho hen chẳng còn” còn để lại nhiều thông điệp sâu xa, chẳng hạn như cần phải biết lượng sức mà lập danh, kẻo được danh rồi, thì thân tàn ma dại, hoặc nếu đã dám vì cái danh, thì cũng phải dám chịu, chấp nhận những khổ công hay những mất mát nào đó… Chính nhờ có thị dục huyễn ngã cực mạnh và có giáo dục, nên một người sinh trưởng trong một gia đình nghèo-học vấn dở dang-để chỉ làm một thư ký quèn trong một tiệm tạp hóa, đã mua những cuốn sách rách nát nghiền ngẫm-tự học, để trở thành một vĩ nhân Lincoln. Nhưng có bao nhiêu người được như Lincoln? Thật không khó để nhận ra, trong lịch sử nhân loại biết bao người có cái tài, cái chí và cái đức miệt mài như Lincoln, nhưng không thành được Lincoln, bởi còn vận may, còn thời thế, và nhiều điều kiện khác nữa… Thị dục huyễn ngã không chỉ sản sinh ra những thiên tài chân chính, cùng với tài đức-những khổ công của họ cống hiến cho đời, mà còn sản sinh ra những “quái kiệt”, gây khổ đau nhân loại. Thị dục huyễn ngã cũng không chỉ tạo nên chủ nhân của những tấm bằng, những tấm huy chương đúng giá trị, mà cũng còn cả những chủ nhân không tương xứng. Rồi biết bao vị vua và các vị thủ trưởng tin dùng những kẻ xu nịnh-tâng bốc, dẫn đến tan nát cơ đồ, cũng chỉ vì thị dục này mà ra cả. Cũng do thị dục huyễn ngã mà thời đại nào cũng có những vị quan thanh liêm, nhưng cũng không thiếu những kẻ quan tham tài hèn-đức mỏng. Trong lao động sáng tạo, có mấy tác phẩm được để đời, cũng như có được mấy ai thành danh. Nhưng không sao, thế giới của những đam mê, khát vọng lao động sáng tạo, vẫn không vì thế mà nản lòng, ngưng nghỉ. Bởi dẫu không thành danh, thì người ta vẫn làm nên những giá trị nào đó cho chính cuộc đời mình, tức là “thành nhân” vậy! Và sẽ ra sao trong “chốn công danh”, nếu ở đó xuất hiện những kẻ “ngồi nhầm chỗ”? Đành rằng thị dục huyễn ngã là bản chất của nhân loại, nhưng có mấy người hời hợt-lười nhác-dựa dẫm-thụ hưởng, lại dám liều lĩnh chen chân vào chốn đòi hỏi gắt gao lòng đam mê, tài năng và lao động sáng tạo, để hòng kiếm chác danh lợi!? Cũng như chốn linh thiêng nơi cửa Phật, đâu phải là chốn cho những kẻ còn nhiều ham hố bận lòng. Nhân loại nói chung luôn suy nghĩ như thế, văn hóa và đạo lý của người Việt hàng nghìn năm nay cũng thế. Nhưng tiếc thay, ngày nay ngay cả những nơi, những vị trí tưởng như rất kén người, ấy thế mà vẫn không ít kẻ lọt lưới. Từ lịch sử cho thấy, thị dục huyễn ngã hướng những mục tiêu cá nhân cao cả hay thấp hèn, trước hết bởi thước đo của những giá trị xã hội. Thị dục huyễn ngã cũng có thể được nuôi dưỡng và tác động-phát huy tích cực, cũng có thẻ bị kìm nén, hoặc thậm chí đâu đó còn có khi không muốn thừa nhận, hay bị tác động méo mó. Thị dục huyễn ngã, hạt giống sản sinh ra những cá nhân tốt hay xấu, dường như phụ thuộc vào văn hóa-giáo dục-tín ngưỡng và hoàn cảnh xã hội mà cá nhân ấy được thụ hưởng. Thị dục huyễn ngã là đặc trưng của loài người, mà loài vật không có dục vọng này. Nhờ thị dục huyễn ngã, mà nhân loại ngày càng văn minh, một cá nhân có xuất phát điểm khiêm tốn, có thể nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín cao trong xã hội. Tất nhiên mặt trái của nó, sinh ra những kẻ tàn ác-bất chính, thậm chí như nó cũng đã từng sản sinh ra những kẻ mang trọng tội chống nhân loại, hay những kẻ kéo lùi lịch sử. Cuối cùng tác giả xin được chia sẻ chân thành về bài thơ liên quan đến câu chuyện công danh và cuộc sống dưới đây, được viết gửi cho con trai, khi cậu ấy 30 tuổi, và chuẩn bị được làm cha. GỬI CON TRAI Hà Nội đêm 24-5-2015-DQV Ông nội dạy cha Danh dễ có sẽ tan thành hư ảo Thẫn thờ tiếc nuối hóa thành điên Tiền bạc đến nhanh sớm đội nón ra đi Chỉ còn tấm thân tàn tạ. Bà nội dạy cha Danh do công mà ra Công không xứng ấy chỉ là danh hão Lọc lõi ư? chẳng được đâu con Đảo điên cho lắm-tai ương sẽ nhiều. Cụ nội dạy cha Thiên hạ nhân thiên hạ tài Tầng tầng lớp lớp Chim kêu vượn hót… Kẻ săn mồi rình rập. Nhìn đỉnh cao nhớ vực kia thăm thẳm Mỗi vinh quang một nghĩa địa oan hồn Cánh đồng hoang xương trắng điêu tàn Chỉ một vài khóm hoa bên cỏ dại! Công danh đến ngẫm suy phần phúc phận Phúc chưa dày sao có thể vinh hoa Phận còn mỏng có được chăng phú quý Nợ đời ai trả kiếp phù du?! Vòng luân chuyển kiếp người dâu bể Cha mong con cuộc sống bình thường Vốn công đức phủ bao phần thụ hưởng Thấu nỗi lòng bất hạnh trần ai! Khi gặp may con chớ vội mừng Khi gặp rủi hãy bình tâm hóa giải Cuộc đời dài cha chẳng thể dạy con Con luôn gắng hiểu lòng tạo hóa! _____________ Đã đăng trong Giáo Dục Việt Nam Một chút lạm bàn về công danh Đăng lại MỘT CHÚT LẠM BÀN VỀ CÔNG DANH – Tác giả Dương Quốc Việt Đăng lại Một chút lạm bàn về công danh; Một chút lạm bàn về công danh; Một chút lạm bàn về công danh

thị dục huyễn ngã